Đề bài: Cảm nhận của anh/chị về truyện ngắn “Tinh thần thể dục” của Nguyễn Công Hoan.
Cái duyên văn chương của Nguyễn Công Hoan nằm ở lối cười trào phúng qua hàng loạt truyện ngắn đặc sắc, đặc biệt là những truyện ông viết trong thời kỳ Mặt trận Dân chủ Đông Dương (1936-1939). Tiếng cười trong tác phẩm của Nguyễn Công Hoan mang đậm tính chiến đấu và ý nghĩa phê phán sâu sắc.
Truyện ngắn “Thần thể dục” là một truyện ngắn đặc sắc, như một truyện cười dân gian, một cái hài có sáu lớp, lớp nào cũng đầy mâu thuẫn, đầy nghịch lý 1 đến nực cười, buồn cười!
Lý trưởng lo lắng khi nhận được trát của tri huyện Lê Thắng. Lộ “bị nhốt” nếu không bắt đủ 100 người đưa đến sân vận động huyện đúng 12h xem trận bóng đầu tiên. Làng Ngư Võng phải chuẩn bị sẵn năm lá cờ (cờ phướn, cờ thần?) từ 10 giờ sáng. Một trát chứ không phải một lời phù phiếm? Dưới chính sách văn minh của ông Tây, một lũ dân ngu ở khu dân đen làng Ngư Vọng phải ăn mặc đàng hoàng, đi đứng đàng hoàng, lúc nào cũng phải chắp tay nghe lệnh quan, nhưng thầy Lý không gãi đầu. Được chứ? Hạn chót ngày 19 tháng 3 này đã đến!
Li trưởng và những người khác tuần tra như những con ngựa đầu bò – chạy như lông công! Dân đen sẽ trố mắt, mỏ ra mặt, sẽ sung sướng biết bao vì được xem thi đấu bóng đá “nhiều tướng chơi rất hay.
Với ông Mịch, đi xem bóng đá sẽ mất một ngày công, “phải đi làm để trả nợ cho ông Nghị”, nếu không sẽ bị “ăn đòn”, vợ con sẽ “ghét”. “chết đói”. Khuôn mặt anh “nhe nhở” thật đáng thương, giọng nói van xin nghe thật xót xa: “Ông ơi, xin ông tha cho cháu…”, “Con lạy ông, con lạy ông trăm ngàn lạy…”, Lý trưởng…” Giơ cây roi to bằng ngón chân cái lên trời” đe dọa: “Không biết đói hay no… Hôm đó mày không đi tao sẽ cho mày uốn nắn vào tuần sau. cổ của bạn, đừng khóc”. Dân nghèo như ông Mịch buộc phải đi xem bóng đá khác nào bị bắt. Đó chính là tinh thần thể dục của anh ấy!
Bác Phố cũng được thầy “ưu ái” cho đi xem bóng đá. Nhưng anh ấy bị bệnh, anh ấy không thể đi lại “cây du chín”. Dù vợ con ra sức van xin nhưng với thầy Lý thì không thể trì hoãn: “Gần chết thì phải đi. Lệnh là thế, ai cũng viện cớ ốm mà không đi”. đi, họ đá bóng cho chó à?Cô giáo Lý nói ác hay nhà văn nói ác?Phụ nữ mặc váy ra đường:
Tỏa sáng từ bên trong,
Cấm quần không đáy người ta sợ.
Không đi thì chợ không đông.
Định mượn quần của chồng.
Có quần về shop bán ạ
Không quần ra đầu làng trông vua.
Dân gian
Chú Phò quả là có “sáng kiến” nghỉ chợ xem bóng đá thay chồng, nhưng không được. Cô giáo nói: “Chắc là người đàn ông kia. Nhưng người phụ nữ nước ngoài, ai đã nói với nó?” Chi tiết này cũng rất hóm hỉnh, thể hiện tinh thần tập thể dục của nhân dân ta!
Một người có máu xấu như bà cụ Phó Bình phải thuê Sang thay con nhưng phải biện lễ “ba xu” cho thầy. Ông “nhăn mặt, móc ba hào bỏ vào túi” rồi khó khăn nói: “Con nhận lễ của con nhưng lo lắm, toàn chơi bời thôi”. Đây cũng là một chi tiết trào phúng không chỉ có giá trị châm biếm tinh thần thể dục của người An Nam mà còn đả kích thói ăn ở bẩn thỉu của bọn quan lại, hào hoa phong lưu ngày xưa. Người đọc còn nhớ hình ảnh hai cha con vừa xin tiền ông Pha vừa ba bốn lần nâng chiếc đĩa không rời trước mặt ông, nhớ đến câu chuyện quận công Nguyễn Công Hoan đánh luôn. sắc sảo và hóm hỉnh.
Con Cò cũng được ông ngoại bắt đi xem bóng đá. Nếu anh ấy đi xem bóng đá, sẽ mất một ngày làm việc, con cái của anh ấy sẽ chết đói. Với lại anh “không được mượn áo” để đi! Anh ta phải trốn trong đống cỏ khô khi nghe thấy tiếng ông nội hét lên, anh ta bùng nổ, khi tiếng vo ve của những buổi tối trong tuần nổi lên “giữa tiếng hú của lũ chó”. Hình ảnh cha con Cò thật thảm hại: thằng bé nhắm mắt, ôm chặt lấy bố sợ quá không dám khóc; còn con Cò thì bị tuần “ghê tởm”. Đối với Cò, phải xem bóng đá là một thảm họa. Bạn không thể đi, bạn không thể trốn thoát, bạn không thể chạy trốn. Anh ta sẽ bị ông nội “đánh cho tơi bời”.
Trong đoạn thứ sáu, ông Li xuất hiện trên sân khấu chú hề. Anh đã “săn lùng”, “vạch mặt”, hô hào suốt mấy ngày trời nhưng chỉ bắt được 94 người. Ông bắt “thằng 94” năm nào cũng phải lên huyện xem bóng đá. Đi tuần phải có người đi cùng, ông “lo lắng, đi sau cùng, mắt thoăn thoắt canh chừng như quản giáo”. Không có sáu người sao thầy không lo, thầy “ngoan ngoãn” mà khổ vì tinh thần thể dục của lũ dân ngu vùng Ngũ Vong đen chỉ đến thế! Hồi lớp sáu của vở kịch, chúng tôi đã hai lần nghe thấy ông Lý “nghiến răng” trợn mắt chửi:
Họ ngu như lợn. Người ta cho xem đá bóng nhưng ai làm gì cũng phải bắt. Sau đó, khi thấy số lượng không đủ, anh ta đã chửi rủa anh ta là không có lương tâm.
– Mẹ cha chúng nó, cho chúng nó đi xem bóng đá, chứ ai giết thì phải trốn như trốn giặc!
Miệng của anh ấy thực sự là để “thử sắt và thép”. Ông nói lên sự thật vừa đau vừa buồn cười về tinh thần thể dục của người An Nam dưới sự bảo hộ và khai hóa của thực dân Pháp.
Nguyễn Công Hoan đã vạch trần những mâu thuẫn để châm biếm, phê phán bản chất lừa bịp của “phong trào thể dục thể thao” mà thực dân Pháp cổ súy nhằm đánh lạc hướng thanh niên ta lúc bấy giờ. Dân đói không có cơm ăn, không có áo mặc, dân ốm không thuốc thang, ai mà điên mà xem bóng đá!
“Tinh thần thể dục là một truyện ngắn đặc sắc, độc đáo thể hiện phong cách trào phúng sắc sảo của Nguyễn Công Hoan, đồng thời hàm chứa ý nghĩa triết lí sâu sắc để mỗi người phải suy nghĩ về tất cả những phù phiếm trong xã hội.
Xem thêm các bài văn mẫu về phân tích và lập dàn ý tác phẩm lớp 11:
Tinh-than-the-duc.jsp
Các bộ đề lớp 11 khác
Bạn thấy bài viết Cảm nhận truyện ngắn Tinh thần thể dục của Nguyễn Công Hoan hay nhất – Ngữ văn lớp 11 có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Cảm nhận truyện ngắn Tinh thần thể dục của Nguyễn Công Hoan hay nhất – Ngữ văn lớp 11 bên dưới để Trường Tiểu học Đằng Hải có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: c1danghaihp.edu.vn của Trường Tiểu học Đằng Hải
Nhớ để nguồn bài viết này: Cảm nhận truyện ngắn Tinh thần thể dục của Nguyễn Công Hoan hay nhất – Ngữ văn lớp 11 của website c1danghaihp.edu.vn
Chuyên mục: Văn học