Đề bài: Cảm nghĩ về bài thơ Đò Lèn của Nguyễn Duy.
Điều quý giá nhất đối với mỗi người có thể khác nhau, nhưng điều quan trọng nhất là cách trân trọng và giữ gìn giá trị đó. Quả thực, đối với Nguyễn Duy, tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm ông bà luôn là một kỉ niệm đẹp trong lòng ông. Qua Đò Lèn, tác giả đã bộc lộ những suy nghĩ sâu sắc về bà gắn với sự thức tỉnh, nhận ra tình thương yêu vô bờ bến mà bà dành cho đứa cháu của mình.
Nhà thơ đã thể hiện hình ảnh người bà qua hồi ức:
Tôi không biết bà tôi đã rất tuyệt vọng
Bà bắt cua tôm ở Đông Quan
Cô đi gánh chè xanh ở Ba Trại
Quán cháo lòng, Đồng Giao quây quần nhiều đêm lạnh….
Đó là tất cả những khó khăn, vất vả mà người bà đã vất vả làm lụng để nuôi cháu khôn lớn. Trong cái đói khổ ngày xưa, nổi bật lên trên đó là hình ảnh lam lũ của bà. “Bà mò cua bắt tép” là công việc hàng ngày để kiếm miếng ăn lo cho con cháu. Ẩn chứa trong câu thơ là hình ảnh bà còng lưng, kiên nhẫn mò cua bắt ốc, bất chấp khó khăn để niềm vui ánh lên trong đôi mắt thơ ngây của đứa trẻ khi được miếng ăn… Nhưng xúc động nhất là hình ảnh của bà. đi lấy trà vào ban đêm. Những nhọc nhằn, vất vả đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ, thể hiện qua từng bước “thập niên”. Chi tiết ấy đủ để lột tả bao nhiêu vất vả, khó khăn của cuộc đời nàng. Bước thấp bước cao trong những “đêm lạnh” giá lạnh, bà trở nên nhỏ bé, yếu đuối nhưng chan chứa tình thương con cháu, để tạo nên sức mạnh vượt qua gió đêm, để tôi tiếp tục làm việc và nuôi cháu khôn lớn. . Bà dáng người mảnh khảnh, nhỏ bé nhưng gánh chè trên vai như gánh cả một gia đình, tương lai của con cháu. “Xẻ cua bắt tôm”, “gánh chè xanh” là cả một đời lao động vất vả. Tuy tác giả không nhắc đến nhưng hình ảnh người bà hiện lên in đậm dấu thời gian. Một người bà tần tảo, chịu đựng trong cuộc sống tất bật, sớm hôm khuya khoắt. Từ đó, tác giả bày tỏ sự xót xa, xót xa cho cô. Qua hình ảnh đó ta thấy thấp thoáng hình ảnh người mẹ thân thương trong bài thơ Bên kia sông Đuống:
Mẹ già lại gánh hàng rong
Bước cao bước thấp bên bờ tre
…
Đường trơn, mưa lạnh, tóc bạc…
Cũng từ cái gió se lạnh, người mẹ hiền với hình ảnh “bước thấp, bước cao”, nhọc nhằn trên đôi vai mẹ gánh gánh hàng rong đi kiếm ăn, tất cả tính mạng và tương lai của những đứa con trông chờ vào họ. người bán rong của mẹ. Không biết bao nhiêu người bên sông Đuống đã lớn lên sau gánh hàng rong ấy. Để rồi từ đó, hình ảnh người bà, người mẹ hiện lên với sự hi sinh, bao dung cao cả.
Thế nhưng, nhà thơ lại nói về những điều ấy với tâm trạng “không biết…”, dồn nén những cảm xúc nghẹn ngào trong câu văn. Đó là một tuổi thơ nghịch ngợm, vô tư, hồn nhiên gắn liền với những trò chơi, trò nghịch của trẻ con như câu cá, theo bà đi chợ, bắt chim, hái trộm nhãn, đi chơi chùa, xem lễ… Nhưng để được như vậy, các em khó biết bao. cô phải làm việc. Qua đó cho thấy sự vô tư đến vô tâm, vô tính của đứa cháu. Lúc đó bạn có còn là một đứa trẻ để nghĩ đến những đau khổ của mẹ không!
Tôi trong suốt giữa hai bờ – thực tế
giữa bà tôi với tiên, phật, thánh, thần
Năm đói, củ riềng luộc
Chỉ ngửi thấy mùi hoa huệ trắng, hương trầm….
“Trong suốt” khắc họa tuổi thơ vô tư, trong sáng, hồn nhiên của tác giả. “Hai bờ hư – thực”, hai thế giới khác nhau. Một thế giới tồn tại với tất cả tình yêu của nàng, và thế giới hư ảo, hư ảo của “tiên, phật, thánh, thần”, truyện cổ tích… Nhà thơ không sống hết mình cho hiện tại, vì tình mà mải mơ mộng viển vông. . Điều đó cho thấy tác giả sống với thế giới hư cấu và thế giới thực xen lẫn với nhau. Rồi hai câu thơ sau nhấn mạnh mức độ rối rắm đó: các mùi hương cứ trộn lẫn vào nhau. Thực tế khó khăn của “năm đói” càng khiến người bà thêm đau khổ. Thằng bé lúc ấy chỉ biết ham vui mà không biết nghĩ đến bà, không nhận ra giá trị của củ “riềng luộc” nhọc nhằn mà bà kiếm được, không biết thương bà, nhẫn tâm, và vô tính khi đối mặt với khó khăn. Sau này, khi tác giả lớn lên, trưởng thành, nhận ra tình yêu của cô dành cho anh, biết cách yêu cô, cô chỉ là một cây nấm:
Anh đi bộ đội, lâu rồi không về quê
Dòng sông xưa vẫn bên lở
Khi biết mình yêu em thì đã quá muộn
cô ấy chỉ là một cây nấm….
Lúc này tôi đã trưởng thành trong nhận thức về cuộc sống, không còn sống trong niềm tin về sự gần gũi, tương đồng giữa hai thế giới thực và ảo mà đã “đi lính”, biết cầm súng chống lại cái ác. xấu. Quê hương còn đó, những nơi còn lưu giữ kỉ niệm tuổi thơ, “dòng sông xưa vẫn nghiêng nghiêng” nhưng hình bóng cô đã không còn. Tỉnh táo gắn liền với sự hối hận vì khi biết mình yêu em thì cơ hội trả ơn đã vụt mất. Chính sự thức tỉnh đó đã khiến tình yêu của cô càng thêm tức giận bởi tất cả đã quá muộn…
Thật vậy, trong cuộc đời mỗi người ai cũng có những điều tiếc nuối. Nhưng quan trọng nhất là phải biết sống trọn vẹn với mọi người, nhất là với những người thân yêu của mình. Đừng để khi có được tình yêu đó mà bạn không nhận ra, không biết giữ, không biết trân trọng những gì mình đang có cũng như để tình yêu phải buồn; mà mải mê mong muốn, theo đuổi những giá trị xa vời, để rồi khi nó mất đi, ta mới biết yêu thương, trân trọng thì đã quá muộn, quá muộn…
Xem thêm các bài văn mẫu lớp 12 luyện thi THPT Quốc gia:
do-len.jsp
Các bộ đề lớp 12 khác
Bạn thấy bài viết Top 3 bài Cảm nhận về bài thơ Đò Lèn của Nguyễn Duy hay nhất có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Top 3 bài Cảm nhận về bài thơ Đò Lèn của Nguyễn Duy hay nhất bên dưới để Trường Tiểu học Đằng Hải có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: c1danghaihp.edu.vn của Trường Tiểu học Đằng Hải
Nhớ để nguồn bài viết này: Top 3 bài Cảm nhận về bài thơ Đò Lèn của Nguyễn Duy hay nhất của website c1danghaihp.edu.vn
Chuyên mục: Văn học